Phần VII
..... Mưa phùn đột ngột về trên thành phố Tô Châu, đem dát lên những chiếc cầu đá ít nhiều ánh vàng của đèn lồng treo cao. Thu vẫn còn non mà mọi thứ giờ đây lại ngập chìm trong lạnh lẽo và ẩm ướt một cách quái dị. Vài cơn gió nhẹ thổi qua những vườn hoa, run rẩy lướt vào quán rượu nhỏ cuối đường, nơi TiểuPhiHổ và RonRon đại sư đang đối ẩm bên bếp lửa.
Vò rượu tiếp theo đã được gọi, đại sư vừa phá mồi vừa hỏi han chuyện của chàng Nga My Hiệp Sĩ. “Hay! Ta ngưỡng mộ nhà ngươi quá! Chết đi sống lại vì người mình yêu, trời đất này đâu có mấy ai!” – Đại sư tấm tắc, mồm vẫn còn ngấu nghiến miếng thịt dê – “Vậy ta càng phải bắt chước nhà ngươi, làm một kẻ si tình! Khi ta đánh bại 200 võ sĩ để có được tình yêu của cô ấy rồi, nhất định thiên hạ sẽ cảm động mà phong cho ta là đệ nhất si tình! Ha ha ha!”.
TiểuPhiHổ bật cười. Sao lại có một kẻ ngốc như thế nhỉ...
- Có ai... Có ai giúp tôi với! Làm ơn! Làm ơn đi!!!
Bầu không khí trong tửu lầu bỗng bị phá tan bởi tiếng van xin đến từ một tiểu cô nương đang ra sức nài nỉ hết vị khách này đến vị khách khác trông thật tội nghiệp. Giữa cơn mưa chiều lạnh lẽo như thế này, xem ra chẳng ai lại muốn động tay động chân. Còn TiểuPhiHổ không phải vì muốn ôm chặt cái bếp lửa ấm cúng như người ta, mà vì sợ trễ nãi công việc nên cũng tự trở thành một thực khách vô tình.
- Ê nhóc, lại đây! Có chuyện gì mà kêu la dữ dội như vậy! Nói ta nghe! – Cái vẫy tay gọi cô bé đến từ đại sư khiến TiểuPhiHổ bất ngờ, anh thật sự không hề muốn dây dưa thêm bất cứ chuyện gì.
Cô bé lễ phép tự xưng là ỐcTiêuXanh, quê ở thành Đại Lý, nay trong chuyến tào vận sang Tô Châu thì bị lũ ác nhân ở Kính Hồ đuổi giết và cướp mất chiếc nhẫn kỉ vật mà mẹ để lại trước khi qua đời.
Uploaded with
ImageShack.usThấy TiểuPhiHổ có ý khước từ, đại sư nhe răng cười:” Ê hê, ngươi phải theo ta giúp cô bé đáng thương này đi. Ta đưa ngươi trước một nửa số Tân mãng thần phù, khi nào việc của ta hoàn tất, phần còn lại sẽ đến tay ngươi. Thế nào?”
Vậy là TiểuPhiHổ lại một lần nữa bị cuốn vào những rắc rối. Việc anh còn chưa xong, việc người cứ thi nhau quây lấy, thật là khó xử. Thôi thì cứ coi như vận đời run rủi đến đâu thì tính, miễn là xong chuyện cá nhân.
- Ôi đa tạ đại sư! Chiếc nhẫn này quý như sinh mạng tôi! Suốt đời tôi sẽ không quên ơn đại sư đâu!
- Có hề gì! Ta ghét nhất cái trò cướp giật lắm! Mà nè ỐcTiêuXanh, nhẫn của nhóc có gì đặt biệt mà bọn chúng lại muốn cướp vậy hả?
- Thưa đại sư, ông đã thật lòng ra tay tương trợ nên tôi cũng không giấu giếm gì. Đó là một chiếc nhẫn mang nhiều quyền lực bí ẩn: nó có thể soi đường trong bóng đêm, giấu đi ánh sáng của ban ngày, xua tan oi bức suốt mùa hạ, sưởi ấm được cả cơn rét mùa đông và giữ lại bước chân của mùa thu phiêu lãng! Thân mẫu tôi vẫn thường gọi nó là: “Trùng Lâu Giới Chỉ” !
Khởi sự thương nghiệp vẫn luôn từ những chuyến buôn nhỏ qua 3 thành lớn nên vô cùng nguy hiểm. TiểuỐcXanh một thân một mình lên đường tào vận tuy thật gan dạ nhưng khi phải đối mặt lũ cướp đường, cô bé cũng chỉ có thể thoát thân để giữ một nửa sinh mạng, còn nửa kia phải nhờ TiểuPhiHổ và RonRon ra tay đòi lại – đó chính là chiếc nhẫn kỉ vật.
- Grrrr!!! May mà nhờ cô nhóc này xin tha chết cho, không thì ta chặt hết tai của lũ ác tặc chúng mày rồi đem ngâm rượu cho thoả cơn giận!... Hm, mà càng nhắc là ta càng thèm!
TiểuPhiHổ và ỐcTiêuXanh thấy đại sư nghiến răng kèn kẹt như thế khiến họ phải cả toát mồ hôi!
Đại sư mặt mũi hầm hầm bỗng quay sang xoa đầu ỐcTiêuXanh, nhe răng cười hề hề và trả lại Trùng Lâu Giới Chỉ cho cô bé:
- Con nít đi lông bông nguy hiểm lắm. Về nhà đi. Bọn ta còn có việc riêng cần giải quyết, sau này có duyên thì gặp lại!
- Nhưng! Đại sư! Tôi còn chưa kịp trả ơn đại sư mà! – Cô bé nhìn RonRon, đôi tay nhỏ nắm chặt lại, run run - Còn nhà ư? Sở dĩ tôi chấp nhận tào vận nguy hiểm như vậy là để tự nuôi thân vì không muốn về nhà nữa! Vả lại, tôi cũng biết chút võ công phòng thân. Hãy để tôi được theo đại sư đợi dịp đền ân đáp nghĩa cho phải đạo làm người !
Uploaded with
ImageShack.usTừ đôi mắt của ỐcTiêuXanh, nhà sư dường như thấy một ngọn lửa bùng cháy, mạnh mẽ và chân thành. Cuối cùng thì, một con hổ bặm trợn như đại sư đã mềm lòng trước một đoá hoa bé xíu, nhưng cánh của nó bằng thép. À phải, một bông hoa thép, một cô bé thật dũng cảm không sợ bôn ba chốn giang hồ - TiểuPhiHổ trộm nghĩ như thế.
- Ha ha ha!!! Sự đời đúng thật kì lạ! Ta vốn xem Thiếu Lâm như nhà mình, giờ bị trục xuất khỏi sư môn, có muốn trở về cũng chẳng ai dung. Ngươi thì có nhà có cửa đàng hoàng mà lại khăn gói bỏ đi. Được lắm! Nếu thích thì cứ theo ta!
Thế là ỐcTiêuXanh tung tăng theo sau RonRon và TiểuPhiHổ, cả bọn quay lại Tô Châu. Họ tìm đến lão quản gia Trương Dịch Quốc, nhờ lão truyền tống đến dinh phủ nơi có cô - nàng - trong - mộng - của - ai - kia.
(còn tiếp)
Mong các bạn bình luận lịch sự